Đối với nhiều phụ nữ Việt Nam, cuộc sống với chồng là một cuốn sách hấp dẫn, đầy đủ các câu chuyện và những khoảnh khắc đầy hạnh phúc. Tuy nhiên, có những lúc, sự bình thường của cuộc sống có thể trở nên hơi nhàm chán, và một chút thú vị và bí ẩn có thể làm cho hạnh phúc gia đình thêm sức sống. Hôm nay, chúng ta sẽ kể về một câu chuyện về một chồng Việt, ông Trần Quốc, và cách anh "chơi trò chơi bí ẩn" tạm thời để mang lại cho vợ mình một nỗi buồn dài hậu.

Trong suốt hai tuần gần đây, Thảo, vợ Trần Quốc, đã cảm thấy hơi khó chịu với cuộc sống quyền lực. Hàng ngày, cô phải chăm sóc gia đình, đi làm và đảm bảo cho mọi thứ được trọn gọn. Cảm giác căng thẳng và uất lực đã dần dần thâm sâu vào tâm hồn cô. Một hôm, khi Trần Quốc về nhà sau một buổi làm việc dài, anh đặt một hộp nhỏ trong tay và mỉm cười, "Đây là món quà riêng cho em."

Thảo cười nhẹ, cứu trợ mình khỏi hơi khó chịu của lúc đó. Một trong những món quà của Trần Quốc thường là những bông hoa tươi hoặc một bữa ăn ấm áp. Tuy nhiên, hộp này có vẻ khác với những món quà quý báu khác. Trong hộp là một tờ giấy và một chiếc khóa nhỏ. Thảo cười rộn ràng hơn lần nữa, "Chàng trai này thật là kẻ dịu dàng."

Anh Trần Quốc nhìn vào mắt vợ mình với một nụ cười sướng sững sững. "Đừng cười quá sớm, em. Hãy mở thử thử."

Tiêu đề: Chơi Trò Bí ẩn Tạm Thời: Một Câu Chuyện Về Đồng Phục  第1张

Thảo cố gắng khóa khóa với chiếc khóa nhỏ, rồi mở ra hộp. Đằng trong là một tờ giấy và một chiếc thẻ ATM. Thảo cười nhẹ hơn lần nữa, "Chàng trai này thật là kẻ dịu dàng và kỳ quặc."

Trân Quốc cười rồi nói, "Đừng cười rồi, em. Hãy xem thử tờ giấy."

Thảo lấy ra tờ giấy và mở ra. Điều ấy làm cô ngất ngây. Tờ giấy chứa một bức tranh và một lá giấy với chữ: "Một trò chơi bí ẩn cho em." Bức tranh là một bức ái nhoài của hai người đang ngồi trên bờ sông, với mắt nhìn vào nhau đầy yêu thương. Thảo nhìn vào mắt chồng mình với ánh mắt hào hứng.

"Chàng trai này thật là kẻ dịu dàng và kỳ quặc," Thảo nhắc lại với nụ cười hào hứng.

Trân Quốc cười rồi nói, "Đừng cười nữa, em. Hãy xem thử lá giấy."

Lá giấy có chữ: "Hãy đi ra ngoài với tôi vào buổi tối hôm nay, em. Chúng ta sẽ có một buổi hẹn tối đặc biệt."

Thảo nhìn vào mắt chồng mình với ánh mắt hào hứng và lòng huyết thào. Cô biết rằng không bao giờ có buổi hẹn tối đặc biệt nào giống như cái này. Cô đã rất háo hức để biết sẽ có gì xảy ra tối hôm đó.

Hôm tối đó, hai người đi bộ xuống phố ốm ốm, với những bước chân bước đi bên nhau như hai con chim bay trên bầu trời mùa thu. Trân Quốc dẫn Thảo đến một khu vườn ẩm thụy lưu gần biển. Khu vườn khá xa nơi họ sống, nhưng khung cảnh tuyệt đẹp khiến Thảo ngây ngất.

"Chàng trai này thật là kẻ dịu dàng," Thảo nghĩ trong lòng khi anh dẫn cô đến một bãi biển tinh tế với những bông hoa tươi được gieo trong cạnh biển. Cô ngồi xuống và nhìn vào biển sóng sóng với mắt ngập lách nước. Trân Quốc cầm một chiếc ghi-ta và bắt đầu chơi ghi-ta cho Thảo nghe. Âm thanh của ghi-ta suôn suốt như suối biển và lôi cuốn tâm trí của cô.